表海亭

biǎo hǎi tíng
表海亭

wàng hǎi tíng tíng gǔ dié jiān, dú píng wēi kǎn fǔ rén huán.
望海亭亭古堞间,独凭危槛俯人寰。
kǔ hán bīng hé fēn liú shuǐ, yù xuě yún chuí sì miàn shān.
苦寒冰合分流水,欲雪云垂四面山。
bì ròu yǐ xiāo jiē bìng gǔ, dòng láo yóu kě wèi chóu yán.
髀肉已消嗟病骨,冻醪犹可慰愁颜。
yǐng tián èr qǐng chūn wú méi, ān dé chái chē zì jià hái.
颍田二顷春芜没,安得柴车自驾还。

望海亭亭古堞间,独凭危槛俯人寰。
苦寒冰合分流水,欲雪云垂四面山。
髀肉已消嗟病骨,冻醪犹可慰愁颜。
颍田二顷春芜没,安得柴车自驾还。