zhāo wén shì yǐn
招文士饮
cáo liú bù miǎn sǐ, shuí gǎn fù nián huá.
曹刘不免死,谁敢负年华。
wén shì mò cí jiǔ, shī rén mìng shǔ huā.
文士莫辞酒,诗人命属花。
tuì zhī rú fàng zhú, lǐ bái zì jīn kuā.
退之如放逐,李白自矜夸。
wàn gǔ hū jiāng shì, yī zhāo tóng tàn jiē.
万古忽将似,一朝同叹嗟。
hé yán tiān dào zhèng, dú shǐ dì xíng xié.
何言天道正,独使地形斜。
nán shì chóu duō bìng, běi rén bēi qù jiā.
南士愁多病,北人悲去家。
méi fāng yǐ liú guǎn, liǔ sè wèi cáng yā.
梅芳已流管,柳色未藏鸦。
xiāng quàn bà yín xuě, xiāng cóng chóu yǐn xiá.
相劝罢吟雪,相从愁饮霞。
xǐng shí bù kě guò, chóu hǎi hào wú yá.
醒时不可过,愁海浩无涯。