zhōng shān xī ān bái lián tíng
锺山西庵白莲亭
shān tíng xīn pò yī fāng tái, bái dì liú huā mǎn sì wēi.
山亭新破一方苔,白帝留花满四隈。
yě yàn qīng míng fēi fù fěn, qiū guāng qīng qiǎn bù píng cái.
野艳轻明非傅粉,秋光清浅不凭材。
xiāng qióng zì zuò yōu rén bàn, suì wǎn shuí wèi jìng nǚ méi.
乡穷自作幽人伴,岁晚谁为静女媒。
kě xiào yuǎn gōng chí shàng kè, què yīn sōng jú fù guī lái.
可笑远公池上客,却因松菊赋归来。