赠能七伦

zèng néng qī lún
赠能七伦

jiàn sōng gāo bǎi xún, sì shí hán sēn sēn.
涧松高百寻,四时寒森森。
lín fēng yǒu qīng yùn, xiàng rì wú qū yīn.
临风有清韵,向日无曲阴。
rú hé shí sú rén, dàn shǎng táo lǐ lín.
如何时俗人,但赏桃李林。
qǐ bù zhī jiān zhēn, fāng xīn yòu qí xīn.
岂不知坚贞,芳馨诱其心。
néng shēng xué wéi wén, qì gāo gōng yì shēn.
能生学为文,气高功亦深。
shǒu zhōng yī bǎi piān, jù jù pī shā jīn.
手中一百篇,句句披沙金。
kǔ jié èr shí nián, wú rén zhèn lù chén.
苦节二十年,无人振陆沉。
jīn wǒ shàng pín jiàn, tú wèi ěr zhī yīn.
今我尚贫贱,徒为尔知音。

涧松高百寻,四时寒森森。
临风有清韵,向日无曲阴。
如何时俗人,但赏桃李林。
岂不知坚贞,芳馨诱其心。
能生学为文,气高功亦深。
手中一百篇,句句披沙金。
苦节二十年,无人振陆沉。
今我尚贫贱,徒为尔知音。