zhū gě wǔ hòu
诸葛武侯
hàn rì luò xī nán, zhōng yuán yī xīng huáng.
汉日落西南,中原一星黄。
qún dào cì hūn hēi, lián piān gè fēi yáng.
群盗伺昏黑,联翩各飞扬。
wǔ hòu dāng cǐ shí, lóng wò dú cuī cáng.
武侯当此时,龙卧独摧藏。
diào tóu liáng fǔ yín, xiū yǔ zhòng zhēng guāng.
掉头梁甫吟,羞与众争光。
xiè hòu dé suǒ cóng, fú jīn qǐ nán yáng.
邂逅得所从,幅巾起南阳。
qí qū bā hàn jiān, lǚ yǐ ruò gōng qiáng.
崎岖巴汉间,屡以弱攻强。
huī huī ruò cháng gēng, gū chū zhào yī fāng.
晖晖若长庚,孤出照一方。
shì yù qǐ liù lóng, dōng huí chū fú sāng.
势欲起六龙,东回出扶桑。
xī zāi lún zhōng lù, yuàn zhě wèi bēi shāng.
惜哉沦中路,怨者为悲伤。
shù zǐ zǔ yú cè, yóu néng zǒu qiáng liáng.
竖子祖余策,犹能走强梁。