sháo yào gē yī běn zuò wáng sī mǎ hóng sháo yào gē
芍药歌(一本作王司马红芍药歌)
zhàng rén tíng zhōng kāi hǎo huā, gèng wú fán mù zhēng chūn huá.
丈人庭中开好花,更无凡木争春华。
cuì jīng hóng ruǐ tiān lì yǔ,
翠茎红蕊天力与,
cǐ ēn bù shǔ huáng zhōng jiā.
此恩不属黄钟家。
wēn xīn shú měi xiān xiāng qǐ, shì xiào wú yán xí jūn zǐ.
温馨熟美鲜香起,似笑无言习君子。
shuāng dāo jiǎn rǔ tiān nǚ láo, hé shì dī tóu xué táo lǐ.
霜刀翦汝天女劳,何事低头学桃李。
jiāo chī bì zǐ wú líng xìng,
娇痴婢子无灵性,
jìng wǎn chūn shān lái cǐ bìng.
竞挽春衫来此并。
yù jiāng shuāng jiá yī xī hóng, lǜ chuāng mó biàn qīng tóng jìng.
欲将双颊一睎红,绿窗磨遍青铜镜。
yī zūn chūn jiǔ gān ruò yí, zhàng rén cǐ lè wú rén zhī.
一尊春酒甘若饴,丈人此乐无人知。
huā qián zuì dào gē zhě shuí,
花前醉倒歌者谁,
chǔ kuáng xiǎo zi hán tuì zhī.
楚狂小子韩退之。