嵩山

sōng shān
嵩山

kè xíng tiān dì zhōng, sōng fēng hé tū wù.
客行天地中,嵩峰何突兀。
niǎo dào zǔ qiě xiū, mǎ fán xíng fù xiē.
鸟道阻且修,马烦行复歇。
yī rù yù nǚ chuāng, biàn jué yōu xīng fā.
一入玉女窗,便觉幽兴发。
hǎo niǎo míng yīng yīng, xì cǎo luàn rú fā.
好鸟鸣嘤嘤,细草乱如发。
shí chéng yīn qīng sōng, qióng bì bái pēn xuě.
石城荫青松,琼壁白喷雪。
zhōng yǒu shén shèng jū, fēi méng bàn cuī shé.
中有神圣居,飞甍半摧折。
bǎo huì yì tái méi, gǔ bēi zì yì miè.
宝绘翳苔莓,古碑字亦灭。
mò biàn qiān zǎi shì, yān néng tà xiān zhé.
莫辩千载事,焉能踏仙辙。
tú yǒu gǎn kǎi huái, mò mò lèi bù jué.
徒有感慨怀,脉脉泪不绝。

客行天地中,嵩峰何突兀。
鸟道阻且修,马烦行复歇。
一入玉女窗,便觉幽兴发。
好鸟鸣嘤嘤,细草乱如发。
石城荫青松,琼壁白喷雪。
中有神圣居,飞甍半摧折。
宝绘翳苔莓,古碑字亦灭。
莫辩千载事,焉能踏仙辙。
徒有感慨怀,脉脉泪不绝。