shān huā zǐ chūn mù
山花子(春暮)
dōng fēng jiě shǒu jí tiān yá.
东风解手即天涯。
qū qū qīng shān bù kě zhē.
曲曲青山不可遮。
rú cǐ cāng máng jūn mò guài, shì guī jiā.
如此苍茫君莫怪,是归家。
chāng hé xiāng yíng bēi zuì kǔ, yīng xióng zhī dào bìn xiān huá.
阊阖相迎悲最苦,英雄知道鬓先华。
gèng yù pái huái chūn shàng kěn, yǐ wú huā.
更欲徘徊春尚肯,已无花。