mǎn tíng fāng shí zài lín ān wǎn qiū dēng lín
满庭芳(时在临安晚秋登临)
nán yuè jīng wū, xī fēng pò yàn, yòu shì qiū mǎn píng hú.
南月惊乌,西风破雁,又是秋满平湖。
cǎi lián rén jǐn, hán sè zhàn gū pú.
采莲人尽,寒色战菰蒲。
jiù xìn jiāng nán hǎo jǐng, yī wàn lǐ qīng mì chún lú.
旧信江南好景,一万里、轻觅莼鲈。
shéi zhī dào, wú nóng wèi shí, shǔ kè yǐ qíng gū.
谁知道,吴侬未识,蜀客已情孤。
píng gāo, zēng chàng wàng, xiāng yún jǐn chù, dōu shì píng wú.
凭高,增怅望,湘云尽处,都是平芜。
wèn gù xiāng hé rì, zhòng jiàn wú lú.
问故乡何日,重见吾庐。
zòng yǒu hé rèn jì zhì, zhōng bù shì jú duǎn lí shū.
纵有荷纫芰制,终不似、菊短篱疏。
guī qíng yuǎn, sān gēng yǔ mèng, yī jiù rào tíng wú.
归情远,三更雨梦,依旧绕庭梧。