满庭芳

mǎn tíng fāng
满庭芳

xiāng ài diāo pán, hán shēng bīng zhù, huà táng bié shì fēng guāng.
香叆雕盘,寒生冰箸,画堂别是风光。
zhǔ rén qíng zhòng, kāi yàn chū hóng zhuāng.
主人情重,开宴出红妆。
nì yù yuán cuō sù jǐng, ǒu sī nèn xīn zhī xiān shang.
腻玉圆搓素颈,藕丝嫩、新织仙裳。
shuāng gē bà, xū yán zhuǎn yuè, yú yùn shàng yōu yáng.
双歌罢,虚檐转月,余韵尚悠扬。
rén jiān, hé chǔ yǒu, sī kōng jiàn guàn, yīng wèi xún cháng.
人间,何处有,司空见惯,应谓寻常。
zuò zhōng yǒu kuáng kè, nǎo luàn chóu cháng.
坐中有狂客,恼乱愁肠。
bào dào jīn chāi zhuì yě, shí zhǐ lù chūn sǔn xiān cháng.
报道金钗坠也,十指露、春笋纤长。
qīn céng jiàn, quán shèng sòng yù, xiǎng xiàng fù gāo táng.
亲曾见,全胜宋玉,想像赋高唐。

香叆雕盘,寒生冰箸,画堂别是风光。
主人情重,开宴出红妆。
腻玉圆搓素颈,藕丝嫩、新织仙裳。
双歌罢,虚檐转月,余韵尚悠扬。
人间,何处有,司空见惯,应谓寻常。
坐中有狂客,恼乱愁肠。
报道金钗坠也,十指露、春笋纤长。
亲曾见,全胜宋玉,想像赋高唐。