mǎn tíng fāng cì yùn yáo lìng wēi xuě xiāo
满庭芳(次韵姚令威雪消)
wēi sǎn shū piāo, jiāo yún qīng cù, duǎn qíng àn dàn lóng shā.
微霰疏飘,骄云轻簇,短檠黯淡笼纱。
lěng jìn lán zhàng, qīng xiǎo hū fēi huā.
冷禁兰帐,清晓忽飞花。
yǐ shì píng wú bù kuò, nà kān gèng zhé zhú rú suō.
已是平芜步阔,那堪更、折竹如蓑。
píng lán chù, guān xīn yī yè, guī xìng miǎo wú yá.
凭栏处,关心一叶,归兴渺无涯。
wèi ruì, yǐ duō shǎo, shì cóng láng zǐ, lái zì lóng shā.
为瑞,已多少,适从狼子,来自龙沙。
lài wú huáng shén wǔ, bó hǎi wèi jiā.
赖吾皇神武,薄海为家。
jǐn sǎo xīng fēng shā qì, yī rán fàng hóng rì guāng huá.
尽扫腥风杀气,依然放、红日光华。
huí tóu kàn, shān qī shuǐ wù, gǎo dài bù suí chē.
回头看,山蹊水坞,缟带不随车。