mǎn jiāng hóng sì zhī sì xiān lǚ diào
满江红(四之四·仙吕调)
pǐ mǎ qū qū, yáo zhēng pèi xī biān gǔ pàn.
匹马驱驱,摇征辔、溪边谷畔。
wàng xié rì xī zhào, jiàn shěn shān bàn.
望斜日西照,渐沈山半。
liǎng liǎng qī qín guī qù jí, duì rén xiāng bìng shēng xiāng huàn.
两两栖禽归去急,对人相并声相唤。
shì xiào wǒ dú zì xiàng cháng tú, lí hún luàn.
似笑我、独自向长途,离魂乱。
zhōng xīn shì, duō shāng gǎn.
中心事,多伤感。
rén shì sù, qián cūn guǎn.
人是宿,前村馆。
xiǎng yuān qīn jīn yè, gòng tā shuí nuǎn.
想鸳衾今夜,共他谁暖。
wéi yǒu zhěn qián xiāng sī lèi, bèi dēng dàn le yī qián mǎn.
惟有枕前相思泪,背灯弹了依前满。
zěn wàng dé xiāng gé gòng yī shí, xián gèng duǎn.
怎忘得、香阁共伊时,嫌更短。