mǎn jiāng hóng
满江红
yàn zhèn jīng hán, gù huàn qǐ lí chóu wàn hú.
雁阵惊寒,故唤起、离愁万斛。
yīn zhuī niàn jìng luán yì pò, fèng xián nán xù.
因追念、镜鸾易破,凤弦难续。
shī jù yǐ píng hóng yè qù, mèng hún wèi duàn huáng liáng shú.
诗句已凭红叶去,梦魂未断黄粱熟。
tàn làng píng fēng gěng yòu tiān yá, chéng yōu dú.
叹浪萍、风梗又天涯,成幽独。
guī lái yǐn, xiāng sī qǔ.
归来引,相思曲。
chén mǎn bǎ, lèi yíng jū.
尘满把,泪盈掬。
duì cháng tiān yuǎn shuǐ, luò xiá gū wù.
对长天远水,落霞孤鹜。
lì jǐn xī fēng wú hǎo yì, yáo shān yě xué shuāng méi cù.
立尽西风无好意,遥山也学双眉蹙。
hèn cǎo gēn bù zhú bìn gēn cuī, qiū gèng lǜ.
恨草根、不逐鬓根摧,秋更绿。