jīng gǔ zhàn chǎng
经古战场
máng máng xiōng huāng, jiǒng rú tiān shè.
茫茫凶荒,迥如天设。
zhù mǎ sì gù, qì hòu yū jié.
驻马四顾,气候迂结。
qiū kōng zhēng róng,
秋空峥嵘,
huáng rì jiāng méi.
黄日将没。
duō shǎo xíng rén, bái rì jiàn wù.
多少行人,白日见物。
mò dào lù gāo dī, jìn shì zhàn gǔ.
莫道路高低,尽是战骨。
mò jiàn dì chì bì, jìn shì zhēng xuè.
莫见地赤碧,尽是征血。
xī rén xī rén jì néng zhōng jǐn yú lì,
昔人昔人既能忠尽于力,
shēn mí gē jǐ, zhī qí fēng, gāo qí yù.
身糜戈戟,脂其风,膏其域。
jīn rén hé bù shéng qí chéng, zhí qí shí.
今人何不绳其塍,植其食。
ér shǐ kōng kuàng nián nián, cháng zhù chóu yān.
而使空旷年年,常贮愁烟。
shǐ wǒ zhì cǐ, bù néng wú yán.
使我至此,不能无言。