hé rén yùn
和人韵
lǎo lái jīn lì shàng shān chí, guò yǎn fēng guāng zì jué qí.
老来筋力上山迟,过眼风光自崛奇。
nǐ fàng kuáng gē huā yǐ xiào, zhèng xiū duǎn fā xuě piān chuí.
拟放狂歌花已笑,正羞短发雪偏垂。
xī shān néng pò jǐ liǎng jī, fēng yǔ lián cuī shí èr shí.
谿山能破几緉屐,风雨连催十二时。
qiě suǒ jūn shī pà fēi qù, cóng rén huàn wǒ hǔ tóu chī.
且锁君诗怕飞去,从人唤我虎头痴。