gǔ shī èr shǒu shàng sū zǐ zhān
古诗二首上苏子瞻
jiāng méi yǒu jiā shí, tuō gēn táo lǐ chǎng.
江梅有佳实,托根桃李场。
táo lǐ zhōng bù yán, zhāo lù jiè ēn guāng.
桃李终不言,朝露借恩光。
gū fāng jì jiǎo jié, bīng xuě kōng zì xiāng.
孤芳忌皎洁,冰雪空自香。
gǔ lái hé dǐng shí, cǐ wù shēng miào láng.
古来和鼎实,此物升庙廊。
suì yuè zuò chéng wǎn, yān yǔ qīng yǐ huáng.
岁月坐成晚,烟雨青已黄。
dé shēng táo lǐ pán, yǐ yuǎn chū jiàn cháng.
得升桃李盘,以远初见尝。
zhōng rán bù kě kǒu, zhì zhì guān dào bàng.
终然不可口,掷置官道傍。
dàn shǐ běn gēn zài, qì juān guǒ hé shāng.
但使本根在,弃捐果何伤。