fù chén jì zhāng běi xuān xìng huā
赋陈季张北轩杏花
qīng chūn bù jiǎn shì bó hòu, chūn dào rén jiā jǐn huā liǔ.
青春不拣势薄厚,春到人家尽花柳。
xìng yuán zhǔ rén shū wèi lái, qǐ wèi yī zhī xiān rù shǒu.
杏园主人殊未来,岂谓一枝先入手。
tiān qíng rì nuǎn lóng zǐ yān, jìng lǐ hóng zhuāng yóu dài jiǔ.
天晴日暖笼紫烟,镜里红妆犹带酒。
jiāng méi yǐ jǐn táo lǐ chí, cǐ shí cǐ huā jí wú yǒu.
江梅已尽桃李迟,此时此花即吾友。
lán biān jiàn mǎn zhī shàng kōng, tàn xī chóu chú wèi zhī jiǔ.
栏边渐满枝上空,叹息踌躇为之久。
róng shuāi hé yì rén yī shēng, shào zhuàng zàn shí chéng lǎo chǒu.
荣衰何异人一生,少壮蹔时成老丑。
kuáng chī wèi jiě xī guāng yīn, bù yǐn shí rén cháng bā jiǔ.
狂痴未解惜光阴,不饮十人常八九。
qǐ rú dà zuì shēng zāo qiū, tài gǔ qián kūn suí chù yǒu.
岂如大醉升糟邱,太古乾坤随处有。
gèng dāng zhǒng zi rú dǒng xiān, tuán mǐ shuí néng wèn shēng dǒu.
更当种子如董仙,抟米谁能问升斗。