春日使府寓怀二首

chūn rì shǐ fǔ yù huái èr shǒu
春日使府寓怀二首

yī xiǎng liú nián bǎi shì jīng, yǐ pāo yú fù dài chén yīng.
一想流年百事惊,已抛渔父戴尘缨。
qīng chūn bèi wǒ táng táng qù,
青春背我堂堂去,
bái fà qī rén gù gù shēng.
白发欺人故故生。
dào kùn gǔ lái yīng yǒu fèn, shī chuán shēn hòu yì hé róng.
道困古来应有分,诗传身后亦何荣。
shuí lián hé fù qīng cháo lì, dú bǎ fēng sāo pò zhèng shēng.
谁怜合负清朝力,独把风骚破郑声。
píng shēng wú jiě yì wú cāo, yǒng rì shū shēng zuò dú láo.
平生无解亦无操,永日书生坐独劳。
wéi jué huàn qíng rú shuǐ báo,
唯觉宦情如水薄,
bù zhī rén shì yǒu shān gāo.
不知人事有山高。
gū xīn hǎo zhí zhūn yóu qiáng, bìng fā yōng shū yǎng gèng sāo.
孤心好直迍犹强,病发慵梳痒更搔。
hé shì gù xī guī wèi dé, jǐ pāo qīng qiǎn fàn hóng táo.
何事故溪归未得,几抛清浅泛红桃。

一想流年百事惊,已抛渔父戴尘缨。
青春背我堂堂去,白发欺人故故生。
道困古来应有分,诗传身后亦何荣。
谁怜合负清朝力,独把风骚破郑声。
平生无解亦无操,永日书生坐独劳。
唯觉宦情如水薄,不知人事有山高。
孤心好直迍犹强,病发慵梳痒更搔。
何事故溪归未得,几抛清浅泛红桃。