chūn rì lǎn jìng yǒu gǎn
春日览镜有感
xí qì bù jiě lǎo, zhuàng xīn gù cuó é
习气不解老,壮心故嵯峨;
hū yǔ xiāng qū chǐ, fāng jīng nián xǔ duō!
忽与乡曲齿,方惊年许多!
yǒu yǎn bù zì jiàn, shàng wèi zhū yán tuó
有眼不自见,尚谓朱颜酡;
jīn zhāo jìng zhōng féng, qiáo cuì rú kū hé.
今朝镜中逢,憔悴如枯荷。
xíng hái jí qiān biàn, suì huá fù cuō tuó
形骸即迁变,岁华复蹉跎;
wù cǐ xū yǐ wǎn, jí wù dāng ruò hé?
悟此吁已晚,即悟当若何?
wū tù liǎng è jù, bù mǎn yī xiào ā
乌兔两恶剧,不满一笑呵;
dàn cuì gē chóu jiàn, hé xū huī rì gē.
但淬割愁剑,何须挥日戈。
ér tóng jìng jiā jié, hū huàn wǔ qiě gē
儿童竞佳节,呼唤舞且歌;
wǒ yì xìng bù qiǎn, jiàn qǐ xiāng pó suō.
我亦兴不浅,健起相婆娑。